Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Chạy đi mua thì không có hứng. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Tự giác làm một số việc. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.