Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Rao giảng cũng là chơi. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Nó cùng tham gia giải với bạn. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Cũng không được đọc truyện nữa. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.