Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Sức khỏe phải tự mình giữ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.
Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Tôi ủng hộ cái đúng. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Không không cần gì cần ai nữa. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Chúng xèo xèo sền sệt. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.