" Bỗng có một cánh tay phía cuối lớp đưa lên:" Cô ơi, cho con nhỏ một xíu, một xíu xiu thôi được không ạ. Hình như… đúng vậy, cô vô tình đi ngang qua nơi mà cô và anh vẫn thường hẹn hò với bao kỷ niệm buồn vui, quá khứ tràn về, những lời nồng ấm của anh, những cái ôm xiết không muốn rời, những nụ hôn cháy bỏng, đột nhiên lòng cô thắt lại, nước mắt từ hai khoé mi tuông trào, cô khóc, khóc như chưa từng được khóc. Trên cành cây đối diện, một chú Lười cũng đang cố gắng lê những bước chân nặng nề của mình về phía tia nắng để sưởi ấm, có lẽ bạn sẽ thấy điều đó không có gì đặc biệt nhưng với một loài vật ngủ 20 – 22 tiếng một ngày như Lười ta thì đó là một hành động khó tin.
"Uh, con có thắc mắc gì thế, con nói đi?" - tôi nhạc nhiên đáp lại. Cô mong rằng các con sẽ ngoan và học tốt môn học đầy thú vị này. Vốn dĩ là một người ham đọc sách, thời gian cô ở thư viện luôn nhiều hơn thời gian ở nhà, trong mắt cô lúc này chỉ toàn dày đặc những trang giấy, cô đọc sách , đọc mọi lúc mọi nơi, đọc để quên đi nỗi cô đơn đang hành hạ cô từng ngày từng giờ.
Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần. - Khi học xong và đi làm bạn đặt mục tiêu 10 năm nữa phải có xe hơi để được gọi hai tiếng THÀNH ĐẠT. Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.
- À, mà quên, con không cần đợi ba năm mới xả tang ta đâu,… hai năm tám tháng thôi được rồi, vậy nghen. Theo chân voi cha, Ghét đến một khe núi, một nơi mà hai bên là vách đá cheo leo dựng thẳng đứng, cây cối hầu như không mọc ngoài vài bụi cỏ đã héo khô từ bao giờ. Bạn được khoán một phần việc nhất định và phải hoàn thành theo một hạn định được đề ra, không gian và thời gian làm việc không quan trọng, miễn là đảm bảo công việc được hoàn thành đúng hạn.
Không đợi Lâm Vinh nói thêm lời nào, Linh Vy ôm chầm lấy anh và khóc nứt nở. Một lần nọ, chị Da đỏng đảnh nói với Cục Ghét: Đi đến đâu bạn cũng có thể dễ dàng bắt gặp, ra đường thì gặp cô Bụi, vô nhà thì gặp bác Bồ Hóng và Mạng Nhện, thậm chí không cần phải làm gì ngoài việc ngồi yên một chỗ thì chỉ sau một thời gian ngắn bạn sẽ có cơ hội được diện kiến một trong những thành viên gần gũi với con người nhất trong dòng họ nhà Dơ – là Ghét.
Và có lẽ Chíp cũng không phải là ngoại lệ, bước chân cô hướng về phía ngôi chùa mà không một chút suy nghĩ hay nói cách khác là như một trạng thái ngoài ý thức. Cùng đánh thức chính mình nhé! ^_^ Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến.
Năm nay chắc đứa nào cũng đã nhớ đời nên không dễ gì bị lừa nữa. Lúc này Chíp mới để ý kĩ khuôn mặt của vị ni cô tốt bụng. lúc nào không biết, may mà giật mình tỉnh dậy lúc 11h30 đêm đển gửi tin và post cái entry đã soạn sẵn cách đó hai ngày lên blog.
Cuộc sống đừng bao giờ để mình phải hối tiếc điều gì. Ðôi khi, sáng tạo chỉ đơn giản là việc bạn nhìn mọi thứ theo chiều khác đi. Không đợi anh nói thêm lời nào, cô ôm chầp lấy anh.
“Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa. - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây. Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này:
“Khi giữ sự nhạy cảm trong tay, cái bạn nhận được là nước mắt. – Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng. Chính xác đến nỗi mà bác Nam hàng xóm có thể đi làm đúng giờ mà không cần nhìn đồng hồ, chỉ cần để ý xem Chíp đã dậy đi học hay chưa.