các ông khi nghĩ rằng mình đang nói chuyện với người quyến rũ sẽ thỏai mái, có những hành vi giao tiếp xã hội cởi mở hơn là khi nghĩ mình đang nói chuyên với người không duyên dáng. “mùa xuân rồi tôi bị gãy xương bánh chè, nhưng không có bảo hiểm y tế. trong thực tế thì không hẳn như vậy, và cũng thật sai lầm nếu chỉ phán đoán một người qua diện mạo gương mặt họ.
mỗi khi thức dậy trong nỗi hoảng loạn mơ hồ, tôi chỉ nghĩ rằng, “ta chẳng có thể làm gì vào lúc 4 giờ sáng tinh mơ như thế này, không có điều gì mình làm lúc này lại có thể tác động tích cực đến những gì ta cần làm. Cô nghi ngờ, và bộc bạch suy nghĩ rằng một số người sinh ra đã bất hạnh, và họ chẳng thể thay đổi gì được cho tình cảnh của mình. Tôi luôn chứng kiến những người cùng công sở gặp may – tậu xe mới, đi nghỉ mát, gia nhập những câu lạc bộ thượng lưu, được nghỉ phép – trong khi tôi chẳng đủ tiền để đi nghỉ mát, đâm ra hay nghĩ ngợi” tại sao cứ phải là mình”
Trong chương hai chúng ta đã gặp Lee, Trong một cuộc phỏng vấn, Andrea mô tả cuộc đời thú vị của mình: “thật lạ kỳ, mọi thứ đều đứng về phía tôi. trong chương 4 tôi mô tả cuộc đời không may của Marilyn.
Người không may hay đưa ra những quyết định dở tệ - họ tin nhầm người lọc lừa và chọn nghề sai. Lời phán truyền của bà ảnh hưởng đến niềm mong chờ về cuộc sống xã hội của bạn, và điều này khiến bạn hành xử theo cách biến niềm mong chờ của bạn thành hiện thực. một lần cha của Lee nhờ anh đi làm một việc khó.
người không may nghĩ rằng những tai nạn và tai ương đen đủi cứ luôn ấp tới, choán bất cứ con đường nào họ đang đi nhưng tôi thì hoàn toàn không đồng ý với điều đó. Trong đó có nhiều bài dựa vào nhữngkết quả kiểm tra tâm lý mà tôi thực hiện trong quá trình nghiên cứu những người may mắn và những người không may của mình. Và cố liên tưởng đến những công viêc có thể khiến bạn hạnh phúc – có thể bạn muốn có mối tình hạnh phúc, hay có một công việc khiến bạn thích thúc.
người khác lại mô tả trực giác như một hình thức sáng tạo. Cả bạn trai và gia đình tôi đều để ý thấy có thay đổi. Dường như tôi luôn có mặt đúng lúc đúng nơi”.
Khái niệm này thật đơn giản. những động thái này dệt nên một “mạng lưới may mắn” rộng khắp, với vô số cơ hội tiềm tàng. Trong suốt khóa học một tháng, những tác động diễn ra thật tuyệt vời.
và , cũng không ngạc nhiên, người hướng ngoại có khuynh hướng là “thỏi nam châm giao tế” hơn người hướng nội. Đúng thời điểm ghé vào một nhà hàng thức ăn nhanh để lót dạ, tôi đặt chiếc va li lên ghế bên cạnh. Người không may đạt điểm thấp.
Trước giờ chúng tôi chưa hề làm việc này, nhưng nếu giả thuyết này đúng, thì qua những dữ liệu thu thập được từ thử nghiệm của mình, chúng tôi rất có thể sẽ trở thành triệu phú. để uống thuốc tôi phải ăn ba lần một ngày. Năm 1985, Evelyn Marie Adams trúng bốn triệu đô là của bang New Jersey.
Nghiên cứu thêm thì thấy tính hướng ngoại của người may mắn đặc biệt gia tăng khả năng gặp gỡ tình cờ may mắn của họ theo ba cách thức – đó là: gặp gỡ thật nhiều người; làm “thỏi nam châm giao tế” và giữ liên lạc với mọi người. người không may mong chờ mọi việc tiến triển xấu, nên thường đầu hàng trước khi bắt đầu và hiếm khi quyết chí đối mặt với thất bại. Điều đó làm nhẹ đi nhữnh giải pháp mang tính xây dựng hơn khi xúi quẩy đến: “tôi tìm cách xoay ngược chuyện không may xảy ra với mình.