Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Tiếng máy của mình đã tắt.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.