Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Chả muốn viết tí nào. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.
Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe.
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Tôi tống vào thùng rác. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?