Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Đã bảo chả thích viết đâu. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Q của lí trí không tự an ủi được.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.