Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.
Thật ra, có gì để mất đâu. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Chuyển sang máy mát xa.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Hạn chế ra ngoài nữa. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Hai là bạn viết cái chuyện này. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.