Lại thêm người ta phần nhiều không muốn thay đổi ý kiến, dù là ý kiến về tôn giáo, về chính trị hay về một hiệu xe, một tài tử hát bóng. Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!". Tôi xin nhắc lại: những phương pháp chỉ trong cuốn này chỉ có kết quả khi nó được áp dụng một cách chân thành, tự đáy lòng mà ra.
"Bắt đầu câu chuyện bằng cách tặng người đó vài lời khen thành thật". Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác. Không ai mời tôi mua hết mà tự ý tôi, tôi ngỏ ý mua về dùng trong nhà thương của tôi".
Nếu ông để tay ông vô nước nóng 46 độ, ông có thấy muốn bỏng tay không? Một lần nữa, ông ấy bắt buộc phải đáp: "Phải". Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". Sau cùng, được lòng quý mến của bà ta chẳng vô cùng thú hơn là làm cho bà ta tức giận mà tự ái sao.
Nhưng má nó, một người nhà quê nghèo an ủi nó, ôm nó vào lòng, bảo rằng bà tin chắc nó có tài và đã thấy nó tiến tới rồi. Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Bà ưa xa hoa, ông thì ghét.
Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Đó là quy tắc thứ chín. Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Không đâu, thưa bạn: kẻ thù số một của nước Mỹ. Ông lại gần họ, đưa cho mỗi người một điếu xì gà rồi nói: "Xin anh em vui lòng ra ngoài kia hút".
Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông.
Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó của ông. Hai tiếng "của tôi" trong việc sinh nhai của loài người, là những tiếng quan trọng nhất, và khi biết suy tính đến hai tiếng đó, là biết khôn vậy. Hết thảy chúng ta ai cũng muốn như vậy.
Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan. Các bạn anh ta chỉ trích anh ta không tiếc lời: nào là tự đắc quá, hách dịch, ích kỷ, xấu bạn, có óc phản động, đáng tống cổ ra khỏi lớp. Ngày xưa, các nhà quý phái ở Moscou và Saint Pétersbourg lịch thiệp hơn.
Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương. Riêng tôi, tôi cho rằng người ta vô lễ với tôi, nếu trên bao thư gởi cho tôi người ta đã biên sai tên tôi. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt.