Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Tôi làm độc giả cho tôi. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Ra trường bác khao to. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Bác nói chuyện với cháu. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.