Mà sống khoa học một chút. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Đời sống cần những đột biến.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Bình thản và mệt mỏi. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.