Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Thay vào đó hãy trình bày bạn có thể làm tốt công việc hơn những người khác như thế nào. Theo anh liệu khủng hoảng kinh tế có xảy ra không?
Truman nói thứ tiếng Anh thẳng thắn và dễ hiểu. Mọi người à ra vỡ lẽ. Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau.
Chỉ còn một việc nữa… Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không Quan trọng là ta có cố gắng cải thiện nó hay không mà thôi.
Nếu bạn tìm thấy một vấn đề cuốn hút bạn, hãy cố gắng làm sao cho người đang nghe bạn cũng bị lôi cuốn theo. - Benny này, Jeanette có nói với cậu về bữa tiệc tối Chủ Nhật không? Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi.
Người nói quá nhiều sẽ bị nhàm chán, hoặc có thể phải trả một giá đắt: Đánh mất sự tín nhiệm. Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả.
Hãy quay sang người đối diện và tìm hiểu về họ: Còn bạn thì sao, Mary? Bạn làm việc ở đâu?. Sự nhấn mạnh này có hai tác dụng. Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau.
Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ. Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng.
Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!. Stevenson là một khách mời rất đặc biệt với sự thông minh sâu sắc và khéo léo giao tiếp. - Anh có quen cô dâu không? Tôi là bạn thân của cô ấy.
Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời. Sonya Friedman, ông chủ chương trình Sonya Live của CNN phát vào mỗi kỳ nghỉ cuối tuần là một ví dụ điển hình. Nhưng tôi không chắc là tôi có trả lời câu hỏi của ngài một cách hoàn hảo hay không
Tôi uống cà phê và thật nhiều nước để không bị khô cổ họng. Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh. Williams Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt và khẳng khái.