Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội.
Tôi yêu và thương bác tôi. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.