Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.
Nhà văn quì bên giường vợ. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.
Ông anh cũng làm theo. Dừng lại vẫn là chơi. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.