Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Và dễ sống hơn một chút. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Nhưng không phải sở thích.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Lát sau, thằng em đi vào. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.