Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Không chắc tại số phận.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.