Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật. Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng. Nếu cô gái mà bạn hỏi câu thứ nhất lập tức trả lời bạn rằng, Tôi tiếc khi Mike Tyson không được cấp phép, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm sự kiện trên.
Hầu hết những người thành đạt trong xã hội đều là những người ăn nói thành công. Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải qua kinh nghiệm này: Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé.
Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Tôi muốn khám phá con trai của một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Tất cả mọi người trong khán phòng này sẽ thất nghiệp.
Tôi học được kinh nghiệm quý giá này sau lần trò chuyện với Joe DiMaggio Jr. Ca sĩ nhạc đồng quê Mel Tillis là người luôn luôn áp dụng phương pháp này. Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi.
Ba tuần sau, điện thoại reo. Nhưng thời gian qua đi và những cái tên cũng thay đổi. Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn!
Năm 1993, Harvey tiếp tục xuất bản cuốn sách bán chạy thứ ba, cuốn Sharkproof, với những chuyên mục rất thú vị: Nhận lấy công việc bạn muốn, Tìm kiếm công việc yêu thích, Thị trường ngành nghề ngày nay… Tôi biết mình rất thích công việc này, nhưng rõ ràng là tôi chưa có chuyên môn gì cả. Cách nói ôn tồn hòa nhã sẽ tạo độ tin cậy hơn là sự bộp chộp nhanh nhẩu.
Nếu là người lãnh đạo, bạn phải quán xuyến mọi thứ và một trong những vấn đề quan trọng là phải tạo một mối quan hệ tốt với cấp dưới. Một giọng nói rè rè ở đầu dây bên kia thốt lên, chậm rãi từng từ một: King hả? Boom-Boom Giorno đây. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì.
Khi ngồi trên ghế khách mời trong chương trình của tôi, Cuomo cũng khiến người ta phải thán phục như thế. Khi tổng thống Coolidge thắc mắc về sự chờ đợi này, người nhân viên ấy nói rằng ông ta chỉ tò mò xem tổng thống có điều gì muốn nói về tấm ngân phiếu này hay không. Năm 1984, tôi đến Hội nghị của đảng Dân chủ ở San Francisco sau khi Cuomo đã trình bày xong những quan điểm chính của ông.
Marshall Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc. Tôi đánh giá anh ấy là một con người khá hoàn hảo. Tôi sẽ được làm việc giống như Arthur Godfrey, phát thanh viên nổi tiếng của đài CBS lúc bấy giờ.
Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được. Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy. Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi đều biết và thích bài này.