Nay ta thử tìm cách sửa chữa bức thư đó cho hợp hơn. Mới rồi, tôi đi nghỉ cuối tuần với ông bà Thomas. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó. Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác. Nhưng tôi không phải cho ông hay rằng ông đã làm vài điều mà tôi không được hoàn toàn vừa ý.
Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết". Theodore Roosevelt không khi nào làm Tổng thống Huê Kỳ được. Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi.
Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt. Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi.
Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2.
Thấy ông Adamson chăm chú nghe, ông hăng hái tả những đêm thí nghiệm các tấm kính chụp hình, sau khi đã vất vả cả ngày ở phòng giấy, chỉ chợp mắt được một chút trong khi đợi các chất hóa học ngấm. Vậy mà khi người trách y đã lợi dụng lòng tin cậy nhảy chồm chồm lên, khóc lướt mướt, vặn tay bứt dứt, rủa đời, la lớn: "Không! không! Chồng tôi không phản ai hết. Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.
William và Catherine Gladstone sống chung với nhau 59 năm, lúc nào cũng quyến luyến nhau. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Trong mấy chục thế kỷ, các triết nhân tìm kiếm những định luật chi phối những sự giao thiệp giữa người với người và tất cả những sự tìm tòi đó đều đưa đến mỗi một quy tắc không mới mẻ gì, một quy tắc đã có từ hồi nhân loại mới có sử.
Đây là nguyên văn bức thư một kế toán viên gởi cho tôi: "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú. Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh.
Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính. Hai sự đó không có chút liên lạc gì với nhau hết. Ông Mahomey bèn cho thợ khởi công.
Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước. Bà ấy: "Tôi quê quán ở Concord. Kết quả? Ông Disraeli thích nhắc lại lời này lắm: "Trong 30 năm sống chung không bao giờ tôi thấy buồn chán vì vợ hết".