Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.
Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Tôi muốn thi xong được để yên. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Và có lẽ cả hướng thiện. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Thế thì anh không dám. Cho từng tờ vào lửa. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.