Còn quá nhiều điều để viết. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Thằng này ăn mặc phong phanh. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Mẹ, tôi và một người quen. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Cảm giác như không thể lành lại được. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Bạn cần làm việc, cần vận động.