Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Có đến hàng trăm con. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Và ta bị ức chế liên tục. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Đặc biệt là trong những người tài. Và thế là đời sống lãng phí. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Tiếng máy của mình đã tắt.
Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Tôi không thích mèo.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Mất chứ không phải biến mất. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Chúng xèo xèo sền sệt.