có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Không hút là không hút. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Q của lí trí không tự an ủi được. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Về danh tiếng và giá trị. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Rồi, tôi phải tập chứ. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Vậy mà tôi đang viết.