Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ.
Càng kéo nó càng lùi lại. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Nhất là một khuôn mặt cũ. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Con nghe lời bác nào. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.