Ta được dạy rằng sự yên tính giúp tập trung. Bạn đã học được cách biến các từ ngữ, ý tưởng thành một hình ảnh cụ thể, dễ nhớ và dễ minh họa. Bạn bước vào cửa… vào phòng tắm… vậy chìa khóa ở đâu??? Nó chỉ ở trong túi xách.
“Giáo dục bắt buộc” trong các trường tiểu học và phổ thông không cho phép thực hiện một số điều mà bạn sắp đọc sau đây (mặc dù một vài cơ sở giáo dục tiên tiến cũng đã áp dụng các phương pháp sáng tạo và cởi mở hơn). Bạn quay trở lại phòng khách, dốc ngược túi xách để mọi thứ rơi ra. Nếu bạn vẫn tiếp tục nghĩ về câu chuyện theo chiều ngược lại thì chúng ta sẽ lén nhìn vào một căn phòng (room).
Chúng ta cũng sẽ nói số 3 trước… 327 rồi mới đến số 4… 4327. Rõ ràng, các chữ cái này có thể được sắp xếp theo nhiều tiêu chí khác nhau, không nhất thiết là theo trật tự đó, và có thể chuyển thành nhóm PARAMA. Đầu tiên là chiếc tủ lạnh.
Khi gặp một gương mặt khá quen thuộc và bạn tình cờ nhớ ra tên của người đó thì bạn nên giới thiệu tên mình trước, tránh khiến họ cảm thấy lúng túng vì có thể họ không nhớ ra tên bạn. Câu hỏi đưa ra là: Ta đã làm gì với cái tên Roger Waterhouse khi lần đầu tien nghe thấy? Không gì cả! Tất cả những gì ông cần làm lúc này là liên kết những vấn đề này với cấu trúc và đồ đạc trong nhà mình:
Một người bạn rất vui tính nói với tôi rằng, thậm chí chúng ta sử dụng chữ viết tắt cả trong tiếng lóng. Khi chứng kiến điều này, chúng tôi nghĩ rằng đó là một điều “hết sức kinh ngạc”, “không thể tưởng tượng được”. Chúng ta phải thừa nhận rằng mỗi người không ai giống ai cả.
Họ cần nhớ được thời điểm chính xác phải lên giọng, mỉm cười, dừng lại, di chuyển và bắt chéo tay. Danh sách liệt kê này là cơ sở cần thiết cho những bước hành động tiếp theo. Phóng đại số lượng vật nói đến (hàng trăm quả cam đang bay tứ tung).
Nếu vậy, tại sao chúng ta lại đưa ra giả thiết là chúng ta chỉ nhớ kém trong một lĩnh vực nào đó. Vì thế bạn nên chuyển con số 91 sang từ “bed” (giường) thay vì từ “bad” (xấu). Rất khó nhớ các con số, đặc biệt khi chúng đứng riêng lẻ.
Họ lo lắng về việc con họ đạt kết quả học tập rất kém. Hãy tưởng tượng bố mẹ bạn chuyển các khoản thanh toán để đảm bảo cho địa vị xã hội của bạn (bảo hiểm xã hội). Những người này thường nói rất nhỏ và hiếm khi nhìn người nghe.
Chỉ có bạn và món cà phê mà bạn phải trả tiền, có cái gì đó buộc bạn phải ngồi lại. Hãy xem xét lĩnh vực nào bạn thật sự yếu kém và bắt đầu giải quyết. Tôi không biết người nào tên Boris và chắc chắn không nhìn thấy người nào mà con bé quen biết, nên tôi hỏi nó:
Phải đảm bảo là bạn đã viết ra câu trả lời trước khi đưa ra các bức ảnh. Bạn đã hứa là sẽ gọi lại cho cô ấy (nhưng bạn đã không gọi lại) và điện thoại của bạn hết pin. Hình ảnh mà chúng ta tạo ra có thể là “sức ép lớn”.