Yua Miki

Doggy em sinh viên mông đẹp trong phòng trọ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.

    Dẫu không phải không có lúc buồn. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.

    Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Bác không thoát được ra đâu. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.

    Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Về trả vay, cho nhận. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.

    Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.

    Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.

    Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Lúc đó bạn đang gập bàn.

    Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.

    Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.

    Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Tôi cũng có dự định ấy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap