Rồi đau và chấp nhận đau. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Người bảo người là ác. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Chính nó làm bạn đau không ít. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Cũng thành thói quen rồi. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.