Ngày xưa, các nhà quý phái ở Moscou và Saint Pétersbourg lịch thiệp hơn. Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi. Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra.
đều cần kiếm người để than thở. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Nó cãi: "Không phải tôi đâu.
Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Nhưng nếu hư hỏng thì mặc ông!". Rồi khi đi về, nhớ lấy nhiều đất phủ lên bếp nhé? Các em nghe chứ? Và lần sau, các em nên làm bếp tại đằng xa kia, chỗ lấy cát kia.
Tôi đã cho ông ta hay rằng có muốn dọn đi thì phải đóng ngay mấy tháng nhà cho hết hạn, không có, tôi sẽ đưa ra tòa liền. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã giúp tôi hiểu lòng người và mới trông thấy ông, tôi đã biết ngay ông là một người trọng lời hứa và danh dự. Và kết quả là cả sáu vị bất mãn đó, trong hai năm sau, mỗi vị mua giùm cho chúng tôi một chiếc xe hơi mới".
Người đó bảo tôi: "Không biết ông đã làm gì mà chủ tôi thích ông tới nỗi ngồi đâu cũng chỉ nói tới ông thôi". Trong nhiều trường hợp, một bài như vậy cần lắm. Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông.
Rồi ông đi trong mười chín ngày, khắp hai chục xứ, trên ba chục ngàn cây số. Nhờ trường hợp bất ngờ đó mà tôi thấy rằng im đi, để người khác nói, lại lợi nhiều cho ta. Sự thỏa mãn về nhục dục chỉ là một trong nhiều những thú của hôn nhân; nhưng thiếu điều kiện đó thì cả tòa hạnh phúc sẽ sập đổ.
Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ. Cách đây mấy tuần, bà đã nghe tôi diễn thuyết trong máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott và trong cuộc diễn thuyết đó, tôi đã lầm lỡ không thể tha thứ được: tôi đã nói cô ấy sanh trưởng tại Concord, miền New Hampshire. Con số 6 hôm trước đã có ai bôi đi, viết con số 7 thay vào.
Rồi tôi gạch một gạch dọc chia tờ giấy ra làm hai, một bên đề "Lợi" một bên đề "Hại". Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật".
Được một tuần, chủ và thợ hòa giải với nhau và đình công chấm dứt trong một không khí êm đềm và thân mật. Trong công việc đó, đã có nhiều sự lạm dụng, nhiều sự đồi bại. Lần sau lại, tôi không mất công đưa con số và dẫn chứng làm chi.
Mà đàn ông lại thừa biết rằng người vợ được chiều chuộng khéo léo sẽ làm mọi việc, hy sinh mọi thứ cho chồng vui. Vấn đề ở chỗ này: bà phàn nàn có ích gì cho bà không? Hay là, trái lại, chỉ làm cho tình thế đã tệ hại còn tệ hại thêm nhiều? Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ".