Yua Miki

Gặp lại em my hàng cực ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.

    Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.

    Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Những cái tát của cát. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.

    Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.

    Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.

    Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.

    Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.

    Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.

    Thôi, tôi trôi qua em rồi. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Ta không phải là tên sát nhân.

    Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap