Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Có phải tôi nói đâu.
Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Như bình mình chẳng hạn. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.
Nhiều điểm rất giống tôi. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả.