Từng trang, từng trang… Bác không thoát được ra đâu. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Được nói chuyện, được trao đổi. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Nhưng tôi không quen phản đối. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Không có thời gian để sửa chửa. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Hai là bạn viết cái chuyện này. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Sáng nay chép bài một tí. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.