Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Theo một cách của riêng em. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Nó cùng tham gia giải với bạn. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.