George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Tổng thống cũng là một con người. Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi.
Và cậu ấy đã vô cùng thành công. Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được. Nếu không đủ chỗ ngồi thì linh động tổ chức tiệc đứng (buffet).
Herb nhấn giọng: Nhưng thầy chỉ kiểm tra với một cuộc điện thoại. Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Tôi chưa bao giờ phỏng vấn John Wayne, nhưng Mitchum thì tôi được nói chuyện rồi.
Một lần, chúng tôi hợp tác với tờ báo Miam Herald thực hiện chương trình phỏng vấn anh chiến sĩ không quân xuất sắc sống tại Miami (xin được phép giấu tên theo ý muốn của anh). Đối với tôi, lần dự tiệc đông đúc khách khứa nào cũng khá hấp dẫn và mang chút thách thức. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên. Cậu bé Jack ngày nào đã thành công nhờ biết mình đang bán cái gì, và cả cách kết thúc việc chào mời hết sức khôn ngoan: Ông muốn đặt những quyển sách này ở đâu, thưa ông? Tôi không thể trả lời câu hỏi này được vì tôi không rõ lắm.
Hãy chọn những đề tài liên quan đến mọi người, không phân biệt giới tính, tuổi tác hay địa vị xã hội. Tôi có thể khẳng định với bạn rằng, các ngôi sao cũng thích một cuộc trò chuyện bình thường như tôi với bạn mà thôi. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói.
Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào đó đang được bàn tán. Hãy chọn những đề tài liên quan đến mọi người, không phân biệt giới tính, tuổi tác hay địa vị xã hội. Tôi là người phát biểu sau cùng.
Nào bây giờ thì hãy trở lại Những phương pháp vàng của chúng ta. Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. Tại sao chúng ta không đun nóng Đại Tây Dương lên? Khi phía dưới quá nóng thì những chiếc tàu ngầm này cũng phải ngoi ngóp bò lên mặt nước thôi.
Các thầy cô giáo rất quen thuộc với điều này. Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy!
Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Phải lập luận một cách cương quyết và sắc bén. Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp chọt một cái gì đó.