Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Thật ra, một ngày của bạn không dài. Đường thông hè thoáng.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Có điều, em chã thích. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Nhưng họ không cũ lắm. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Như một con rết hoặc như một con rắn. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).