Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.
Làm một bài thơ dở để được khen. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Một số người giúp đỡ nhiều. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Bác là bác rất không hài lòng.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát.
Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Một điều rất hệ trọng. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.