Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Không chung chung như những nhà mị dân.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Cái vực của sự hỗn độn. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.