Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Xôi em để trong lồng bàn. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Rồi đau và chấp nhận đau. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Màu mận đương độ chín.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Một con lươn thì chính xác hơn. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Một pho tượng im lìm. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.