Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời. Cho nên, bắt đầu tháng ba là chúng tôi phải sa thải một số nhân viên đi. Rồi ông ấy khen công việc của tôi, chỉ muốn sửa đổi lại chút xíu thôi, và cái lỗi nhỏ cũng chẳng làm tốn công tốn của gì, xét kỹ nó chỉ là một chi tiết.
Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại. Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi.
Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Hồi đó ông gặp cô Josephine Dillon, trẻ đẹp, làm giáo sư dạy đánh bài "bridge". Công ty Điện thoại ở Nữu Ước mới điều tra xem trong khi đàm thoại tiếng nào được dùng nhiều nhất.
Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Dân tộc cũng không khác chi cá nhân hết. "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Nếu những tín ngưỡng của bạn không cho bạn thờ con bò hay con rắn, chỉ do bạn không sanh trưởng trong một gia đình ấn Độ, trên bờ con sông Brahmapoutra.
Nhưng nụ cười đó phải tan ngay, vì ông giám đốc tiếp tôi bằng lời "bật ngửa" này: Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý.
Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Mà nghĩ cho kỹ, chúng ta có gì đáng tự phụ đâu? Bạn có biết ngu xuẩn với thông minh khác nhau sao không? Rất ít: chỉ hơn kém nhau một chút xíu chất i-ốt (iode) trong hạch giáp trạng tuyến của ta.
Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. Về sau ra sao trong sử đã có chép. Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra.
Vậy bạn muốn người ta oán tới chết, thì hãy dùng những lời chỉ trích cay độc. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước. "Chiều hôm đó, khi từ biệt ông ta, không những ông đặt mua một số hàng quan trọng mà còn bắt đầu thành bạn thân của tôi nữa.
Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau. "Giám đốc phòng giữ gìn máy móc". Không những ông đánh bài thấp mà còn ương ngạnh tới nỗi không ai muốn đánh bài với ông.
Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh. Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng.