Yua Miki

Em trai mới lớn đụ chị kế cực ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.

    Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Không chung chung như những nhà mị dân. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.

    Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.

    Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Tự do hay không là ở mình. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.

    Đừng nhầm bạn với tôi. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.

    Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Cặp giò kia phàm tục quá.

    Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.

    Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.

    Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.

    Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap