Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Trước đây, bạn từng rất khỏe. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. 000 đồng, bớt 1000 còn 34.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Và còn nhiều lí do khác. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.
Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.