Ông hoảng hốt rùng mình. Tất cả số tài sản này là của ông và nó chỉ là một phần nhỏ trong số gia sản hiện ông đang có được. Babylon là nơi mà ông nội cháu ngày xưa đã bắt đầu sự nghiệp.
Không chỉ những người nghèo, mà ngay cả người giàu có cũng phải nép sát vào hai bên đường để nhường lối cho đoàn người nô lệ này. Dự định này rất tốt, nên tôi sẵn lòng giúp đỡ ông ấy. Tôi thường mua những chiếc áo đẹp, sang trọng để tặng vợ tôi.
Nói xong, ông Algamish cầm lấy những tấm thẻ đất sét và ra về. Cậu hãy yên tâm lấy hai con lạc đà này và trốn khỏi đây mau. - Câu chuyện tôi sắp kể ra đây là câu chuyện có thật trong cuộc đời tôi, lúc còn là một chàng thanh niên mắc nợ ngập đầu.
Dần dần, tôi đã thanh toán xong tất cả các món nợ, và có thể ngẩng cao đầu, tự tin lấy lại uy tín của mình như ngày nay. Đây cũng là câu hỏi mà cháu vừa mới hỏi ta, đúng không? Ông trả lời như tất cả những gì mà Megiddo đã nói với ông trước đó và hãnh diện đưa cho ông Arad Gula xem cái túi tiền nặng trĩu luôn ở bên thắt lưng, đồng thời giải thích rằng ông đang dành dụm tiền để chuộc lại sự tự do của mình. Sharru Nada và Hadan Gula ngồi trên lưng lạc đà đi dưới bóng râm của những bức tường cao vút, dẫn đến những cánh cổng bằng đồng đồ sộ của vương quốc Babylon.
Giữa vòng tường thành bao bọc từ bao đời nay, những điều này cùng song song tồn tại từ năm này sang năm khác, từ đời này sang đời khác. Ngày xưa, thung lũng bên dòng sông Euphrate là một vùng đất nông nghiệp có hệ thống tưới tiêu hết sức quy mô, dân cư đông đúc, nay đã trở thành vùng sa mạc khô cằn, lác đác với những bụi cây cằn cỗi, những đám cỏ dại đang đối đầu với gió cát để tồn tại. Một lát sau, có người rụt rè
- Thật sự lúc này tôi rất túng bấn, nên chưa thể trả nợ cho ông được. Sau vài giây do dự, một người dệt vải thân hình khá vạm vỡ khiêm tốn đứng dậy và đáp: Ông được cho ngủ trong kho cất giữ ngũ cốc.
Bầu trời trong xanh của một ngày nắng đẹp như càng làm nổi rõ hai thái cực của cảnh vật nơi này. - Ông hãy mang cho tôi một cái đùi dê nướng thật vàng với nhiều nước xốt, bánh mì và rau quả. - Tôi không tin các ông chủ muốn đánh chết những nô lệ làm việc siêng năng và cần mẫn.
Vì vậy, nếu giống như lần trước, bà Sira không cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy. - Vì ông là người đưa ra vấn đề này, nên trước hết chúng tôi rất mong nghe ý kiến của ông Thấy thế, tôi quyết tâm không để thua kém họ.
Nghe vậy, ông thật sự rất thất vọng. - Bà ấy có xin ý kiến của anh về việc sử dụng số tiền vay đó không? Anh Rodan à! Bây giờ, anh đã may mắn sở hữu được năm mươi đồng tiền vàng.
- Ở đâu cũng có thể làm giàu và sự giàu có luôn có đủ cho những con người không ngừng nỗ lực làm việc. Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người. - Anh đừng nói như thế chứ Zabado! – Megiddo cãi lại.