Chẳng có gì để thấy xót thương. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Một cái gì đó kinh điển. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Chúng xèo xèo sền sệt. Tôi cũng có dự định ấy. Chẳng ai thua thiệt cả.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Để tí nữa em bảo cháu vào.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Đến chỗ học không phải để học.
Chắc mẹ không đi được một mình. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Về trả vay, cho nhận.
Họ nào có tội tình gì. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Có lí do cũng không khóc.