Mà không xuyên sang tai bên kia. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.
Nhà văn quì bên giường vợ. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Hoặc có nhưng không nhiều. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Ốm ra đấy mà làm gì.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Anh đang hạnh phúc. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.