Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Đời sống cần những đột biến.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: